Một ngày nghỉ cả học để lục lại đồ đạc đã cũ. Tôi tìm thấy một tập bài kiểm tra đã cũ cách đây 5 năm. Nhìn những nét chữ tròn trịa chứ không xơ cứng thô cệnh như bây giờ. Tôi mỉm cười “ngày xưa mình viết chữ đẹp thế này sao, cũng có bài được 9 được 10 này chứ không như hiện tại ”. Không kém đúng không.
Một ngày đi tìm rẻ lau nhà, thấy một cái áo đá bóng hồi cấp 3 đã cũ rách trong ngăn kéo tủ, nhìn nó tôi lại nhớ đến thời mặc nó đi đá bóng ở sân nhà văn hóa, bãi ruộng. Nhìn những vết mốc vết nhựa trên chiếc áo và cả những cái mảng nhện của lũ nhện nữa. có vẻ như chúng đã thấy cái áo của tôi rất đẹp nên đã đặt trước vài sợ tơ nhện như một cách để đánh dấu chủ quyền. Lấy nó ra tôi thấy một hình ảnh thật ngây thơ non dại và hồn nhiên.
Một ngày đi trên đường, gặp một người bạn cũ học cùng cấp 3, ngồi đằng sau, không thân, cũng ít gặp gỡ, đi qua chào bạn, bạn giật mình hơn 15 giây để nhớ ra người đối diện là ai rồi chào lại.
Một ngày đi đám cưới bạn học, lúc ra về thấy cô bạn cùng lớp loay hoay dắt xe, tôi nói để mình giúp bạn, bạn lắc đầu bảo không cần, tôi lại nói con trai giúp con gái dắt cái xe có gì sai sao? Bạn cười gượng gạo rồi để tôi làm điều đó. Rồi cảm ơn khách sáo.
Đó là những lúc tôi nhận ra có những người dù không thân thiết nhưng tuổi trẻ của tôi, những năm tháng cấp 3 hồn nhiên nghịch ngợm vẫn có dấu chân họ, chỉ là thời gian quá vô tình, mọi thứ đã dần bị bụi mờ che phủ, tôi và họ dường như bỏ nhau lại phía sau từ lúc nào không hay. Có một chút mất mát, tiếc nuối, nó cũng mơ hồ như chính cảm xúc mà tôi đang có.
Hình như tôi đã xa rời tuổi học trò đủ lâu để quên rồi thì phải.
cảm ơn mọi người đã đọc. <3
lục lại đồ đạc cũ đôi lúc thấy nhiều cái hay để xem lại phết😁😁😁
cảm xúc sẽ thăng hoa nếu như tìm thấy lá thư viết cho cr. 'ngượng ngùng'
Haha. Đúng đúng. Đọc lại cái j mk viết ra thấy buồn cười gần chết
tệ hơn nữa là khi cái đó bị tiết lộ ra ngoài. :(
Đôi khi cũng nên dành chút thời gian để ôn lại kỷ niệm, được sống lại với quá khứ
đúng rồi đó. :)