First vibration

in #love7 years ago

Many people think it is like a sudden rain, some say it is memories, things that belong to the past, ...
For him, it is like coffee candy - sweet - bitter - fragrant and many memories. Deep as first love, and wild with all regret.
mylove.png
(The image is cut from the anime "My neighbor Totoro - Ghibli")
In the past - well less than 15 years ago, Every morning Mom would give him 3,000 vnd and only 3,000 for breakfast, equal to the price of a special loaf of bread, Of course, it is very tasty, much better than the buttered bread or ordinary bread of my friends.
But many and many times, the guy didn't buy bread, instead, he will go to the grocery store to buy candy. Although bought many times, but really never remember the name of the candy, he just knows it is coffee candy and the grocery store owner just knows that. On top of that, he knew it was a candy that a friend in his class liked. So, 3.000 vnd - 25 coffee candies or if lucky he will get 26 items
He came to the classroom with hope in his pocket. And the same hungry stomach.
In class, he will pretend to eat candy and give for those around a few candies, of course to her attention. And then as natural as possible, she would ask for it, just wait, he would give her a lot - much more than other friends - Although his friend's eyes were like a bullet. He doesn't care
Just her sweet eyes look at him, that was enough. All that bullets are meaningless - he will also accept.
Her smile seemed to cover the shimmering rays of the morning mornings.
She asked about the candy, that why every day he has, the guy still pretends to answer that because it likes, so at least they would have something in common. Actually, he like eating bread more.
Maybe just seeing the smile and the look, it was enough to feel happy.
The innocence months with the candy sweet also passed quietly ...
keongot.jpg

Rung động đầu đời.
Nhiều người cho rằng nó giống như cơn mưa rào bất chợt, có người thì nói nó là những ký ức "đã từng", những thứ đã thuộc về quá khứ,...
Còn tôi, nó giống như viên kẹo coffee - ngọt - đắng - thơm và nhiều kỷ niệm.
"Kỷ niệm chẳng là gì nếu lòng người vội xóa,
Nhưng sẽ là tất cả nếu lòng người khắc ghi...."
Ngày xưa - cũng cách đây chưa tới 15 năm,
Cứ mỗi sáng đi học là Mẹ sẽ cho nó 3 ngàn và cũng chỉ 3 ngàn để ăn sáng, bằng đúng với giá của ổ bánh mì thịt loại đặc biệt, và tất nhiên là nó rất ngon, ngon hơn nhiều so với bánh mỳ bơ hay bánh mỳ thịt bình thường của tụi bạn.
Nhưng nhiều lần hoặc rất nhiều lần, nó sẽ không mua bánh mỳ, thay vào đó nó sẽ ghé tiệm tạp hóa để mua kẹo. Dù mua rất nhiều lần nhưng thực sự nó cũng chưa bao giờ nhớ được tên của kẹo đó, nó chỉ biết đó là kẹo cà phê. Nhưng trên hết, nó biết đó là kẹo mà một đứa bạn trong lớp nó rất thích. Vậy là, 3 ngàn - 25 cái kẹo cà phê hoặc nếu may mắn thì được 26 cái. Nó tới lớp với niềm hy vọng đang căng tràn
Nó sẽ giả vờ lấy kẹo ăn, cho tụi bạn xung quanh vài cái, tất cả chỉ để nàng chú ý. Và rồi như những gì tự nhiên nhất, nàng cũng sẽ xin nó, chỉ đợi có thể, nó sẽ cho nàng thật nhiều - nhiều hơn tụi bạn nó rất nhiều - mặc cho những ánh mắt như viên đạn hướng về nó - nhưng nó kệ - miễn có được ánh mắt ngọt ngào như viên kẹo của nàng - bao nhiêu viên đạn kia thật vô nghĩa - nó cũng sẽ chấp nhận.
Nụ cười của nàng dường như đã che mất những tia nắng lung linh của buổi sáng mùa thu. Nàng hỏi về những cái kẹo, rằng tại sao ngày nào nó cũng có, nó vẫn giả vờ trả lời rằng vì nó thích - để ít ra nàng và nó cũng sẽ có 1 điểm chung nào đó - Thực sự nó thích được ăn bánh mỳ hơn . Có lẽ chỉ cần được nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đó, nó cũng đã đủ cảm thấy hạnh phúc .
Những năm tháng thơ ngây cùng những viên kẹo ngọt ngào cũng lặng lẽ trôi qua …