Cùng một ly nước để trên bàn, nó có thể hiện ra là còn đầy nước nửa phần đối với người này, nhưng cũng có thể bị coi như đã vơi mất một nửa trong mắt kẻ khác . Sự thật về cái ly nước đó, rất khó mà diễn tả cho vừa lòng ai !
Ly nước tự nó thì không đầy, cũng chẳng vơi . Nó chỉ là cái ly có đựng nước . Lỡ mà cái ly đó có chút trí nhớ, thì mới bắt đầu có mọi sự lôi thôi rắc rối, : Nếu cái hình ảnh mà cái ly có ghi lại từ hôm qua là nó đã có chứa đầy nước, thì khi so sánh với tình trạng hôm nay nó sẽ tự gán cho mình một bảng tên "vơi-một-nửa" . Ngược lại, nếu ký ức của nó mang hình ảnh của một cái ly trống không hôm trước, thì bữa nay nó sẽ xưng tên là "đầy-nửa-ly" . Tóm lại, không có trí nhớ thì sẽ chẳng cần tên, cũng không có tuổi ?
.
~
~
Kiếp này số mạng đã an bày cho "tôi" có một vợ một con . Cuộc sống cũng khá êm đềm yên ổn, tâm thần thư thái . Cho tới một ngày kia, tự dưng nằm mơ nhớ rõ lại rằng kiếp trước mình từng làm vua của một xứ, trong dinh thự có bao nhiêu cung phi mỹ nữ, con cái đầy đàn, phúc lộc kể không hết . Lúc tỉnh giấc, tâm thần đâm ra mãi băn khoăn: "Cứ theo cái đà này, không biết chừng kiếp sau mình sẽ thành hành khất, lang thang cầu bơ cầu bất, không vợ không con hay sao ? " ...
Quá khứ là một kho tàng nằm sâu trong tiềm thức , và trí nhớ có thể coi như là cái chìa khóa, cái phương tiện để mở, để thu hồi nó lại . Những thứ nằm trong ký ức, tuy có thể giúp ta tiếp tục học hỏi, tăng triển kiến thức và mở rộng tầm hiểu biết, nhưng nó cũng có cái tiềm năng kết tạo ra những gánh nặng, những gông cùm lôi kéo và bó buộc tâm thức ta vào một chiều hướng hay khuôn khổ gò ép nào đó . Những khái niệm sai lầm mà ta lỡ mang hôm nay (chẳng hạn như về mặt trời đi quanh trái đất) sẽ ghi khắc trong trí nhớ, và sẽ tiếp tục làm cho các xét đoán sau này của ta cứ thêm lệch lạc . Đây là các kinh nghiệm bản thân, chính tai nghe mắt thấy, mà còn có thể mơ hồ như vậy, huống gì các "sự kiện" đuợc ghi chép lại trong "lịch sử", bao nhiêu lần tam-sao-thất-bổn, lại càng đáng phải đề cao cảnh giác hơn nữa ....
Xem ra thì cuộc sống trên thế gian của ta không khác chi cảnh huống của một con thuyền trôi nổi quay cuồng trên sóng nước giữa một đại dương tràn đầy bao ý tưởng bao hình ảnh, lúc hư lúc thực, luôn lôi kéo xô đẩy mọi bề . Con thuyền đó cần đuợc củng cố, trang bị tới mức nào đó thôi cho đủ sức cầm cự chống chỏi với sóng gió . Càng ham chất chứa cho nhiều hành lý , kho của, thì càng dễ chìm xuồng . Nếu khéo giữ vững tay lèo lái thì có hy vọng tiếp tục nổi tiếp tục trôi, còn mà cứ say mê chạy theo sóng gió thì chắc sẽ sớm vùi sâu đáy biển ?