Bác sĩ nói rằng con của chúng tôi không thể giữ được. Thai của cô ấy quá lớn và cô ấy bị ngã từ trên độ cao xuống, bác sĩ nói rằng ngay cả phép màu xảy ra cũng không thể giữ được nó.. bạn của vợ thất thần, cô ấy liên tục lao vào chửi rửa và đánh tôi - tôi biết tôi là 1 thằng tồi 1 thằng vô trách nhiệm với vợ con,
'' Anh chị giữ trật tự cho chúng tôi làm việc ''- Bác sĩ hắng to giọng, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt kì thị của tất cả mọi người xung quanh. Ở trong phòng này có khoảng 4 cặp vợ chồng đã chờ để vượt cạn, còn tôi - tôi chẳng còn gì để chờ đợi nữa. 5 tiếng sau sự cố xảy ra, vợ tôi vẫn trong tình trạng hôn mê, các bác sĩ đã làm hết tất cả trách nhiệm của mình, bây giờ tôi có thể vào thăm vợ. Nhìn vợ thương quá, cô ấy nhợt nhạt và tím tái , khuôn mặt ấy càng khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi đau đớn ôm cô gái của tôi vào lòng, tôi chỉ cầu nguyện 1 điều em sẽ sớm tỉnh lại còn tôi sẽ chấp nhận đánh đổi cả mạng sống của mình để em không còn căm hận tôi nữa. Ba mẹ vợ cũng kịp thời lên tới nơi, họ hớt hải tìm tôi và khóc, tôi không biết phải trả lời ra sao trước họ , tôi chỉ biết câm lặng 2 giọt nước mắt chảy dài '' Con xin lỗi.. ''
Những ngày sau đó, ba mẹ ở lại chăm sóc em . Hơn lúc này hết e cần sự chăm sóc cẩn thận của ba mẹ và khi em tỉnh dậy , người mà em không muốn thấy nhất chính là tôi.
Bố mẹ tôi ở nhà cũng nóng lòng sốt ruột nghe tin của em, mặc dù trước đó mẹ tôi có ác cảm với con dâu nhưng khi em bị như vậy và biết lỗi đó là do tôi .. mẹ thương em lắm , mẹ nói rằng khi em tỉnh mẹ sẽ đến bệnh viện đưa em về. Còn tôi không xứng đáng làm chồng em.
Hôm nay tôi mang cháo gà đến cho em với sự hồ hởi của hạnh phúc , món ăn em rất thích ngày trước, ba mẹ vợ gọi điện vui mừng thông báo em đã tỉnh rồi. Tôi tức tốc chạy đến bệnh viện để gặp em.
ngay khi tôi vừa mới bước vào phòng bệnh, ánh mắt của em chạm vào tôi như tia lửa cháy, đó là ánh mắt căm hận của một người mẹ mất con, ánh mắt ấy đâm thẳng vào tim tôi và nói rằng '' Mày là kẻ giết người ''
Em la hét và ném mọi thứ về phía tôi, chưa đủ sự căm hờn em lao tới muốn đánh tôi, tôi cam tâm tình nguyện cho em đánh , tôi cứ đứng yên đó như trời trồng, không kháng cự cũng không phản ứng. Mẹ vợ chạy vào và lôi em ra khỏi người tôi và xua tay đẩy tôi '' Thôi con về đi , nó không muốn nhìn thấy mặt con đâu ''
Khoảng 1 tuần nay tôi xin nghỉ phép ở nhà, mặc dù sếp gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng tôi cũng không nghe máy. Tầm giờ này tôi chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ đến công việc nữa, tôi nằm xuống nhìn khoảng trống trên trần nhà ,, tôi chỉ thấy đau khổ và day dứt. Con tôi đã ra đi thật rồi, vợ tôi coi tôi như kẻ thù , tôi không biết ý nghĩa cuộc sống của tôi là gì cả,.
1 tin nhắn từ số lạ được gửi đến , tôi choàng tỉnh ..