Đây là truyện dài do tôi viết dựa trên một câu chuyện có thật. Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người. Đọc chương 3: tại đây
Minh (Liam)chở tôi trên chiếc xe quen thuộc, đằng sau gác ba ga xe là một thùng các tông được chằng gọn gàng. Bên trong thùng đựng đủ thứ: kẹo chip chip, bánh mochi, lương khô, các loại snack… Tôi để dành cho các em bé vùng cao chúng tôi có cơ may gặp trên đường.
Chúng tôi đi men theo quốc lộ 2C hướng từ Hà Nội về phía thành phố Tuyên Quang, khi đi được khoảng 200 KM thì đã là 2h chiều. Ngồi ở quán trà ven đường Minh mở máy ảnh ra lau lau hết sức tỉ mỉ.
Từ giờ trở đi toàn là đường đèo, nên anh bỏ máy ra tác nghiệp.
- Sau khi trả tiền nước, anh mở balo ra đưa cho tôi một chiếc áo gió màu cam hiệu The North Face và bảo tôi mặc vào vì buổi chiều trên vùng cao nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Nói đoạn anh cũng lấy một chiếc áo y chang nhưng màu đen mặc lên người. Thay cho những tòa nhà cao tầng là bắt đầu những đồi núi chập trùng, nối nhau chạy trước mắt tôi. Tôi ngửi thấy mùi không khí trong lành, mải miết dõi theo những cảnh trí vùng non cao, những ngôi nhà nhỏ xíu lấp ló bên triền núi, đâu đó là một em bé mặc váy xòe ngồi thêu cái gì đó bên tảng đá, chiếc váy xòe đủ màu thật sặc sỡ. Không biết có phải vì tôi học vẽ hay vì điều gì mà tôi có sự say mê bất tận đối với những cung đường ngoằn nghèo, những cây cối nhỏ bé vô danh co hết mình vì sương lạnh, những em bé má đỏ bồ quân nhảy nhót như chim sẻ trên đường xa tới trường. Khi tôi đang mải nhìn một đàn dê gặm cỏ ven đường thì hai chú chó chạy từ trong bản xuống đường, đàn dê đông con nháo nhác chạy, một bà cụ đang đạp xe ngay gần đó bị chú dê non hoảng loạn xô ngã. Chúng tôi vội vã dừng lại xua đàn dê đỡ bà dậy, hai chú chó to lớn thấy bà cụ ngã cũng sợ hãi biến mất sau bụi cây. Bà chỉ bị xây xước nhẹ nên sau khi bà đưa bà vào vệ đường chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình.
Ảnh được chụp bởi tôi - Sony A6500
- Còn 80km nữa mới tới chỗ của Dương(Janet) trời đã tối mịt. Chúng tôi dừng lại ăn cơm tại một quán cơm ven đường lúc này đã là 7h tối.
- Đi tiếp được 20km đường đèo đã là 9h trời tối, đoạn đường lầy lội làm tôi đuối sức. Lúc này rất mệt vì cả ngày cày mặt trên đường, chúng tôi quyết định dừng lại và tìm chỗ để nghỉ ngày mai đi tiếp. Khu này là một thị trấn nhỏ, nghèo sau khi hỏi tới hỏi lui cuối cùng chúng tôi đã thuê được hai phòng trọ kiểu nhà cấp 4 lợp mái Bờ Lô-Xi Măng.
- Tôi tay xách ba lô bám đầy bụi đường và lết chân về phòng mình, hai mắt đen trũi vì nắng. Căn phòng khá nhỏ nhưng ngăn nắp, tôi loay hoay tìm nhà tắm mà không thấy đâu. Cuối cùng tôi chạy sang phòng Minh, anh ta đang ngồi hong tóc bằng chiếc khăn tắm. Phòng của Minh cách tôi hai căn phòng chỗ này dưới một gốc cây gì đó cổ thụ, trong đêm tối tôi cũng không biết là cây gì. Trí tưởng tượng của tôi khá phong phú nên có thể nói tuy không tin vào chuyện ma quỷ nhưng tôi rất sợ ma .
- Ở khu nhà trọ này chỉ có nhà vệ sinh chung ở dưới gốc cây cạnh phòng Minh. Một phòng giặt quần áo một bên dành cho nam và một bên dành cho nữ. Tất nhiên tôi đã buộc Minh phải hộ tống tới tận gốc cây và bắt anh đứng ở đó canh chừng. Trời tối vắng vẻ nên tôi còn mở nhạc rất to nữa.
- Tôi vặn vòi nước và may là có nước ấm. Khi cơ thể mệt mỏi, chỉ có nước ấm mới là ta thư giãn. Tôi nhắm mắt cảm nhận làn nước ấm và điệu nhạc Ghilbli yêu thích, tay quờ quờ tìm sữa tắm tôi thấy cái gì đó nhớt nhớt, ánh đèn mờ mờ tôi lấy điện thoại soi thì thấy hàng trăm con gì đó như con vắt bò đầy trên tường, thậm chí còn chui ra từ ống nước, tôi sợ hãi hét toáng lên. Minh nhanh chóng chạy tới đập cửa: … Tôi định mở cửa lao ra mới nhận ra mình đang trong tình trạng (ba chấm)… Tôi vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra cửa hai má đỏ bừng, và anh đang đứng quay mặt về phía tường, chúng tôi đều khá ngượng. Lúc này Minh theo tôi vào và lấy đèn soi Minh trấn an rằng những con đó thường sống ở ơi ẩm thấp chứ không phải con vắt nên tôi thở phào, mặc dù tôi vẫn rất ám ảnh lúc thấy nó bò loằng ngoằng trông gớm chết.
- Tối đó chúng tôi đi bộ loanh quanh trên đường. Tôi nghĩ ra trò chơi mới đó là đoán màu. Chip chip có 3 màu, ai đoán đúng màu sẽ được ăn kẹo màu đó tôi đoán trúng rất nhiều còn anh thì gần như zero. Trong khi tôi đang ngấu nghiến ăn thì quay ra thấy anh đang chụp ảnh mình, tôi hơi bối rối một chút . Khoảng 10h30 chúng tôi đi bộ về khu nhà trọ. Khi leo lên giường ngủ tôi phát hiện tin nhắn của Dương xinh đẹp:
Hừm! Mai mới được gặp nhau sao, tôi chán muốn chết rồi nè…
Chúc mừng @haiyentree, bạn đã nhận được một upvote từ
haiyentree
. Tôi là con bot của cộng đồng Việt Nam trên Steemit. Tôi được tạo ra bởi nhân chứng @quochuy và được uỷ quyền, tín nhiệm bởi các thành viên Việt Nam, hôm nay tôi vote cho bài của bạn để ủng hộ bạn. Tôi hi vọng sẽ được thấy nhiều bài viết hay từ bạn.Để phát triển và ủng hộ con bot, xin bạn hãy dành ít thời gian upvote comment này.
Chúc bạn vui vẻ, và hẹn gặp lại một ngày gần đây.
hóng chap tiếp :) Bạn đổi tên nhân vật rồi ah tree?
Vâng ah. Mình đổi thành tên tiếng Việt cho hợp lí. Nhưng k hiểu sao mình k edit lại đc những chương cũ bạn ah
sau 7 ngày khi steemit thanh toán thì ko chỉnh sửa được bài viết nữa đâu
Huhu em gà lắm c ah. Mà em cũng k xoá đc bài đăng nữa. Chưa hiểu cái này lắm 😭
Congratulations @haiyentree! You have completed the following achievement on Steemit and have been rewarded with new badge(s) :
Award for the number of upvotes
Click on the badge to view your Board of Honor.
If you no longer want to receive notifications, reply to this comment with the word
STOP
To support your work, I also upvoted your post!
đây có phải là yến và hiệp không? hahahaha
Chuyện tình lãng mạn thế mà lại cười sao 😌
cười vì đổi tên thôi hahaha
Tất nhiên phải đổi tên rồi :)