"Quê nhà tôi ơi - xứ đoài xa vắng!"
Sau 10 ngày rời xa Steemit để ôn thi thì hôm nay, chính thức mình quay trở lại. Cảm giác được viết gì đó thôi thúc mình dã man, mình muốn viết thực sự thay vì viết chỉ để nhận lượt vote từ mọi người. Cái cảm giác ôn thi có lẽ ai học Đại Học cũng sẽ hiểu, khi học cấp 3 thì vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần thi xong vào ĐH và đỗ thôi thì mình sẽ không còn kỳ thi làm làm khó mình nữa nhưng thật sự thì lên ĐH chúng ta mới thấm nhuần câu nói đó. Đúng như Lenin có dạy: "Học, học nữa, học mãi" Học chưa bao giờ là đủ, lên đH ta phải trải qua hàng loạt những kỳ thi khủng khiếp, gay cấn hơn, chẳng kém kỳ thi ĐH mà mấy. Ấy lên, dù đã đỗ ĐH bạn cũng đừng lên vội vui mừng nhé, sau cánh cửa này còn nhiều thứ đang chờ đón bạn...
Quay lại bài viết, quê tôi giờ đang là mùa lúa chín. Một buổi chiều thong dong đi dạo trên con đường dài nhựa vào cánh đồng lúa cách nhà chừng 40 - 50 mét làm tôi thư thái và an nhiên bao nhiêu. Trên con xe đạp 2 bánh, vừa đi vừa nghêu ngao hát từng bài, từng bài thật tuyệt. Hát như tưởng chừng chưa bao giờ mình được hát vậy.
Xa xa đằng kìa là 3 - 4 người đang đá cầu lọ, một đám trẻ cấp 2 đang mải miết chạy bộ. Dưới cái nắng của mùa hè chói lọi thì 6h chiều nắng cũng đạt nhạt dần. Vài chiếc xe đạp địa hình của một nhóm người chung liên, đôi ba cặp thanh niên trai gái hóng gió trò chuyện cùng những người nông dân đang gặt rau, chăm bẵm đồng lúa rực vàng làm tôi thêm yêu qua hương mình hơn...
Tôi yêu nước Nhật vì nó đẹp, đẹp đến nao lòng nhưng hôm nay t chợt nhận ra rằng quê tôi đẹp cũng không kém Nhật là bao. Cánh đồng chín, trải vàng miên man đến bất tận, nó những thảm lụa vàng uốn quoang thảm lụa hồng (Sông Hồng) thơ mộng. Nó làm tôi nhớ đến những cánh đồng hoa cải vàng rực nở tháng 12 hay mùa cải cùng mùa hoa anh đào vào tháng 4 của Nhật.
Xa xa đằng kia là những chú bò đang mải miết gặm cỏ, thấp thoáng là hình ảnh bác nông phu đang cần mẫn bên đàn bò. Trên trời xanh còn vương chút nắng nhẹ, tiếng sao diều đang vi vu. Bạn hiểu cảm giác này chứ! nó thật tuyệt vời. Thi thoảng những cơn gió nhẹ cuốn theo bao suy nghĩ miên man làm ta thêm phần hưng phấn.
Rồi, ở một góc nọ vài 3 hàng cỏ may đung đung đưa chùng chình theo làn gió nhẹ. Làm tối thấy mùa hè thật đẹp làm sao.
Xa xa bên bờ ruộng kia làm đầm sen đang nở rực, hương thơm nhẹ mát cùng những cánh sen hồng như tô điểm cho cuộc sống của tôi.
Đó là những gì tôi muốn viết về quê hương nơi "chôn rau cắt dốn" của mình. Tôi sợ rằng một mai không được nhìn thấy nó nữa. Thế nên vẫn muốn trân trọng nhất những gì đáng có. Bài viết là những cảm xúc chân thật, viết bằng trái nồng nhiệt - không phải viết để được vote cao mà viết để chia sẻ nên những dòng suy nghĩ của mình. Với tôi, giờ không gì quan trọng bằng cảm xúc. Cảm ơn vì đã theo dõi!!!
cảnh đẹp mê hồn a ạ
Đấy cái ảnh tàu tàu ở giữa ấy lại quên cái gì rồi? hehe, suốt ngày khoe ảnh đẹp. Bực ghê!
e bị out khỏi vote rồi nên ko quan tâm lắm hu
có thể nói những bức ảnh này đẹp làm say đắm lòng người
Cắt dc lúa roi anh ơi