#Blog 38 : Hoặc là yêu trọn vẹn, hoặc là đừng yêu

in #vn7 years ago (edited)

19875205_1702793103358191_4594170861871819644_n.jpg

Bởi vì trân trọng ,nên mới sợ sẽ mất đi

Cô về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, ném chùm chìa khoá cùng túi xách qua một bên. Cô uể oải nằm dài ra chiếc ghế sofa phòng khách. Cô cảm thấy mệt quá, đây cũng là khoảng thời gian cô cảm thấy bất lực nhất trong cuộc đời mình.
Cô từng là người hạnh phúc nhất, là cô gái mọi người đều ngưỡng mộ, được nâng niu trong vòng tay bố mẹ, được người yêu yêu thương, cưng chiều như bảo bối. Là con một, từ bé cô đã được nhận đầy đủ sự quan tâm. Lớn lên một chút, cô gặp anh. Chưa có ai đối với cô tốt như vậy ngoài bố mẹ. Cô đã cảm động, ngã nhào vào vòng tay anh từ lúc nào không hay. Anh là con của một gia đình cũng gọi là khá giả, gia giáo, bố mẹ anh cùng là giáo viên, gặp cô như nước đẩy thuyền, anh mê cô như điếu đổ. Anh săn đón cô, theo sau cô, vì cô làm mọi việc.
Chẳng ai còn lạ với việc, một anh chàng hàng ngày đứng đợi cô trước cửa nhà, đưa cô đi học đưa cô về, lúc nào cũng dẫn cô đi ăn, đi chơi, chọn cho cô từng chiếc áo, đôi giày. Khi cô ốm, anh lập tức chạy đi mua thuốc, chăm sóc bên cạnh đến khi nào cô khỏi hẳn mới thôi. Lắm người còn trêu anh " Nam, mày từ lúc nào đẻ thêm đứa con gái vậy"
Nhưng anh chẳng quan tâm những điều ấy. Anh nói sau khi đi làm 3 năm sau sẽ cưới cô.
"Ai thèm lấy anh chứ" Cô giả vờ giận dỗi
" Vậy anh cứ theo em tới khi nào em chịu gả cho anh mới thôi.
Không lấy em anh sẽ chẳng lấy ai khác cả. Vì anh chỉ yêu mình em thôi, ngố ạ. " Anh cười.
Anh với cô cùng trải qua quãng thời gian sinh viên tuyệt vời nhất.
Cho đến khi đi làm. Công việc cùng cuốn hai người đến những vòng xoáy khác nhau. Anh không biết từ khi nào dần trở thành một người khác. Anh hay cáu gắt, thậm chí là lạnh nhạt với cô. Cô dần nhận ra sự thay đổi trong anh và bắt đầu sợ hãi. Cô sợ sẽ mất anh.
29249938_1080749518773462_1705931593740189696_n.jpg
Ai yêu nhiều hơn, người đó thua. Cô biết điều ấy. Nhưng cô cũng không biết từ khi nào cô đã trở thành người yêu anh hơn. Cô cần anh hơn bất cứ ai, còn anh, cô cũng không biết nữa.
Cô sợ hãi với suy nghĩ của chính mình. Từ khi nào cô không còn chắc chắn với tình yêu của anh nữa. Anh còn yêu cô không? Tại sao? Tại sao cô lại có những suy nghĩ như vậy?
Cô điên cuồng vò tóc. Cô muốn tìm anh. Cô gọi cho anh nhưng không bắt máy.
Cô bắt đầu lo sợ.
Cô gọi cho một đồng nghiệp của anh, biết anh hôm nay có một cuộc hẹn với khách hàng ở nhà hàng cạnh nhà cô.
Với tay lấy chìa khoá xe, cô nhanh nhanh chóng chóng lái xe đi.
Trời đang mưa phùn nhẹ.
Cô dừng lại bên đường, cửa nhà hàng kia hiện ra trước mắt cô.
Cô đã phát hiện ra dáng người quen thuộc, nhưng chưa bao giờ cô mong mình nhầm lẫn như lúc này, bóng lưng đó, người đàn ông đó từng là người yêu cô nhất, thương cô nhất, từng là người yêu thương, chiều chuộng cô hơn bất cứ ai. Cô như chết lặng.
Cô nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh anh, anh ôm lấy vai cô ta, dìu cô ta đến bên cạnh chiếc ô tô thể thao màu xanh của mình, cẩn thận để cô ta ngồi vào trong xe, sửa lại váy cho cô ta, vuốt lại mái tóc rối bời của cô ta, giúp cô ta lau đi những giọt nước trên mặt, giống như, giống như anh đã từng làm với cô. Thậm chí, anh còn cởi bỏ chiếc áo khoác của mình choàng lên đôi vai trần lạnh lẽo của cô ta.
Chỉ có cô cô đơn đứng bên đường, nước mắt cô không ngừng rơi xuống hòa lẫn với những giọt mưa phùn nhẹ, những giọt nước mắt không người lau..
Cô ngẩng mặt lên ngước nhìn trời ngăn không cho nước mắt chảy ra, nhưng bầu trời cũng như đang trêu đùa cô vậy, liên tục hắt lên mặt cô những giọt nước mưa làm cô cay nhòe đôi mắt
Cô cảm thấy nỗi đau đớn ở ngực mỗi lúc một tăng lên, mưa càng ngày càng to, cô dường như không thể nhìn thêm nữa, cô lùi dần vào góc đường, ngồi thụp xuống và khóc..
Đêm tối, lạnh giá, mưa…cô đều có thể chịu được, chỉ không thể chịu nổi việc anh việc anh đã làm cho cô thất vọng hoàn toàn.
"Em làm gì ở đây?!"
Tai cô ù ù đi bởi tiếng gió mạnh, giọng nói quen thuộc của anh làm cô bỗng nhiên không ý thức được gì, mông lung, mơ hồ, cô ngẩng đầu nhưng mắt cô bị nước mắt, nước mưa làm cho mờ đi, không nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Chỉ biết anh ta cứ đứng đó, nhìn cô, chỉ nhìn cô mà chẳng nói gì..
Rất lâu, rất lâu sau đó..
Khi cô cảm giác như anh ta sẽ không nói, không bao giờ nói nữa, thì giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai cô
"Anh xin lỗi!"
Ầm!!!
Trong ngực cô dường như có một tảng đá đổ ập xuống.
Anh ta vừa nói gì, “ Anh xin lỗi ” sao?
Trái tim cô giống như bị ai đó bóp chặt, cô cảm thấy dần khó thở. Cô thực sự cảm thấy lạnh quá, cảm giác lạnh lẽo này đang không ngừng len lỏi đến tận đáy lòng. Bàn tay cô nắm chặt lại như đang đè nén chặt tình cảm trong lòng mình.
-"Anh cần cô ấy!!"
Đôi vai cô khẽ run lên.
Chẳng bao lâu, một giọt nước mắt trong suốt, có chút mơ hồ rơi xuống.
Sau đó là giọt thứ hai, thứ ba.
Những giọt nước mắt giống như viên trân châu từ một chuỗi hạt bị đứt đoạn, liên tục rơi xuống.
Rồi sau đó, là tiếng khóc nức nở.
Cô thật sự muốn đè nén bản thân mình, không muốn để cho bản thân mình yếu ớt như vậy. Nhưng tim cô đau đến tê dại, nước mắt cũng như không phải là của cô nữa, chỉ là theo đau đớn mà không ngừng tuôn rơi.
Cô giống như người bị mất tri giác, không còn cảm thấy gì khác ngoài trái tim đang không ngừng đau đớn, giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim cô, hô hấp dường như không ổn định, cô cảm thấy khó thở..
Vì sao?
Vì sao lại làm vậy với cô?
Thì ra tất cả vẫn chỉ là đùa giỡn. Vậy câu “ Không lấy em anh sẽ chẳng lấy ai khác cả. Vì anh chỉ yêu mình em ” thì phải tính thế nào đây?
Đôi mắt ngấn lệ, cô lại nở nụ cười tự giễu chính mình, cô thật ngu ngốc, cô đã nhận ra nhưng vẫn tự lừa dối bản thân mình.
2 năm, 2 năm anh không hề nói gì về chuyện cưới cô, 2 năm anh không hề nói yêu cô nữa, nhưng cô vẫn tự lừa mình.
" Anh từ khi đi làm thực sự rất áp lực, cũng may là có cô ấy ở bên, anh..anh..thực sự em quá dựa dẫm vào anh. Anh cảm thấy rất mệt mỏi"
Thì ra là như vậy.
Có những tình cảm tưởng chừng như sắt đá, không thể mất, không thể thay đổi. Nhưng cô quên rằng nước chảy đá mòn, mọi thứ đều có thể tan đi.
Cô những tưởng rằng tình yêu của cô là mãi mãi.
Có câu "Những thề thốt hẹn ước của tình cũ giống như một cái tát, mỗi khi nhớ lại một câu thề đều như bị giáng một cú xây xẩm mặt mày.”
Cô cười cay đắng. Lau nhẹ những giọt nước mắt, cùng nước mưa còn lại trên mặt.
Hít một hơi thật sâu.
Không phải không yêu, cô cảm nhận được tất cả tình cảm của anh từ trước tới giờ, nhưng là yêu không đủ.
" Anh ở bên cô ấy đi, em bỏ cuộc rồi "
Cô quay người lên xe rời đi, bỏ mặc anh ngơ ngác đứng đó.
Chắc anh không ngờ cô lại bình thản đến vậy.
Nhưng nhìn lại thì mọi thứ đã qua rồi. Cô không cần một người đàn ông thay lòng đổi dạ, cũng không cần tranh giành với một người phụ nữ như cô ta. Từ nay cô sẽ sống cho bản thân mình, không cần phải buồn, phải nghĩ, phải để ý đến cảm nhận của người khác nữa.
Trong tình yêu nếu cứ lo được lo mất vậy nó còn là tình yêu nữa hay không?
Trong tình yêu, hoặc là yêu trọn vẹn, hoặc là đừng yêu.
12718071_1516400961997407_8203550364957302300_n.jpg
Mỗi ngày là một sự khởi đầu đồng thời cũng là một lần kết thúc. Bất luận quá khứ đẹp đẽ ra sao, thì nó cũng đã trở thành quá khứ, không thể nào quay trở lại. Bất luận hiện tại tồi tệ thế nào, chúng ta cũng đều phải trải qua, một khoảng khắc, một thoáng qua, rồi cũng lại lùi về quá khứ. Cho nên, chỉ cần dành cho bản thân một nụ cười, thế giới cũng sẽ mỉm cười. Chỉ cần dành cho bản thân sự chở che, thế giới cũng sẽ an khang. Chỉ cần dành cho bản thân một cái ôm, thế giới cũng sẽ hạnh phúc. Chỉ cần dành cho bản thân sự bình tĩnh, thế giới cũng sẽ hài hoà.
"Hay là mình bỏ cả đi, giấc mơ chẳng đuổi có khi lại về :)"
thanks for reading <3
@trangmun

Sort:  

I really like your post

haha, đọc tiếng việt rồi cmt tiếng A ư cô :v đọc đi, chuyện tình sướt mướt đấy :v

Haha, Fan ngôn tình là đây chứ đâu.

haha, được cái nhạy cảm , nên hay vậy đó :v

được cái hay nhạy cảm nên vậy :v

thì ra là vậy =)))
thì ra cuộc gọi dài hơn 1 tiếng là như vậy =)))
thắc mắc được giải đáp lớn nhất trong ngày hôm nay =)))

hahahaahah , đây là sự việc có thật của người khác, t chỉ kể lại mối tình của người ta thôi,kp của t đâu hy

viết hay quá

cảm ơn c nhé <3 thỉnh thoảng cứ hơi bị tâm trạng :v