Sau những ngày háo hức đợi chờ, tính toán kế hoạch, thì người vẫn không thể đến.
Có một cái gì đó, buồn đến đau lòng không phải vì hết thương, mà vì lời hứa chưa thực hiện được. Có những đêm, lọ mọ tìm phòng, xem lịch, đắn đo đến chỗ nào, ăn món gì, áo quần ra sao, thời tiết hôm đó, rồi lại bình yên nắm tay nhau rong ruổi khắp con đường mới.
Ừ thì, em sẽ chẳng đợi nữa...
Ừ thì, phó mặc cho duyên phận...
Ừ thì, đau nhói khi nghe tin...
Ừ thì, không đặt hi vọng...
Vạn sự tùy duyên
Venice - Manila
DOnt be sad :)
:( thank you Hằng